Tớ nhận ra, đôi khi mình không cần động lực hay kỷ luật, mà chỉ cần một giọng nói dịu dàng bên trong:
“Ừ, cố làm nốt cái này thôi nhé, xong rồi mình được nằm nghỉ một lát.”
“Giỏi quá đi! Dọn phòng xong rồi nè!”
“Có thể cậu muốn khóc không phải vì đời quá buồn… mà vì cậu đang đói đó. Ăn miếng bánh thử xem?”
Chúng ta không lười – chúng ta chỉ mệt
Mệt như một đứa trẻ 3 tuổi sau khi gào khóc vì không được ăn kem lúc 10 giờ tối.
Mệt như khi chỉ muốn cuộn tròn trong chăn, tay ôm một con thú nhồi bông tưởng tượng, và chẳng cần phải giải thích gì với ai.
Cuộc sống người lớn thì phức tạp, nhưng phần sâu bên trong chúng ta – vẫn có một phần nhỏ như em bé, chỉ cần được an ủi, được ngủ, được ăn, được nói rằng:
“Không sao đâu, mình vẫn ổn.”
Tử tế với bản thân không phải là nuông chiều
Đó là sự kiên nhẫn.
Là biết rằng mình đang cố gắng.
Là nhìn thấy cả những điều nhỏ nhặt cũng xứng đáng được khen:
Đánh răng đúng giờ.
Trả lời một tin nhắn công việc.
Không bỏ bữa sáng.
Ra khỏi giường.
Nếu hôm nay bạn chỉ làm được một điều nho nhỏ – thì cũng xứng đáng có một tràng pháo tay.
Lần tới nếu bạn thấy muốn bật khóc vô cớ, hãy thử hỏi:
Mình có đang đói không?
Mình có cần nghỉ ngơi không?
Mình có đang tự tạo áp lực quá mức lên bản thân không?
Và rồi nhẹ nhàng nói với mình:
“Cậu đã làm rất tốt rồi. Mình đi ăn miếng gì nhé?”

💬 Nhận xét bài viết