Có những lúc tớ nghĩ việc tự phản chiếu bản thân thật đẹp—cho đến khi nó trở thành một cái bẫy.
Khi mỗi suy nghĩ biến thành một mê cung, khi mỗi hành động đều bị đặt lên bàn cân và mổ xẻ dưới chiếc kính lúp tưởng tượng.
Tớ có đang sống thật không?
Tớ có đang được nhìn nhận đúng như cách tớ muốn không?
Tớ là ai—là bản thể thật của mình hay chỉ là hình mẫu mà tớ tin mình nên trở thành?
Tới một lúc nào đó, những câu hỏi không còn dẫn về sự sáng tỏ nữa.
Chúng biến tớ thành một đề tài nghiên cứu hơn là một con người.
Tớ đánh mất quyền được tồn tại đơn thuần, vì đã quá bận để phân tích chính cái sự tồn tại đó.
Tớ chỉ muốn bước đi qua thế giới này một cách nhẹ nhàng.
Cảm nhận mà không cần đặt tên.
Hiện diện mà không cần biện hộ.
Để cuộc đời chạm vào mình—mà không vội hỏi: tại sao.

💬 Nhận xét bài viết