Hồi còn bé, tớ cứ nói mãi rằng tớ muốn đi khắp thế giới. Mọi nơi đều là mảnh đất để mơ, để chạy, để tin rằng cuộc đời rộng lớn và đầy phép màu.
Nhưng khi lớn lên, tớ lại dễ lạc đường ngay trong chính thành phố mình từng thuộc nằm lòng. Không rõ là giấc mơ đã chết, hay chỉ đơn giản là khi ta lớn, người ta thôi không còn biết cách mơ những điều quá rộng, quá xa nữa.
Chắc chỉ có trẻ con mới còn tin rằng sao trên trời vẫn đang sáng. Người lớn chỉ nghĩ: ánh sáng ấy là từ những ngôi sao đã chết từ rất lâu rồi.
Và có lẽ... ước mơ cũng giống như sao vậy. Dù có lịm tắt đi lúc nào không hay, ánh sáng của nó vẫn cứ chậm rãi tìm về. Lặng lẽ soi rọi vào những đêm người ta ngỡ mình đã quên mất cách tin.

💬 Nhận xét bài viết