Không phải vì tớ muốn như vậy. Mà chỉ là… buổi sáng bỗng trở nên nặng nề hơn. Mắt mở ra nhưng lòng thì muốn nhắm lại.
Cuộc gọi lỡ, tin nhắn chưa trả lời, những lời hứa xin lỗi phải để dành cho một ngày dễ thở hơn.
Tớ lại bắt đầu ngủ quá nhiều – không phải vì mệt, mà vì trong giấc ngủ, mình được phép biến mất một cách hợp pháp.
Không phải tớ không nhớ mọi người. Chỉ là lúc này, tớ không đủ sức để bước ra khỏi cái kén mình đang tự quấn lấy.
Không phải tớ không muốn yêu thương. Chỉ là lòng đang quá đầy, và tớ không biết cách để rót bớt những thứ nặng nề ấy ra ngoài.
Nếu ai đó đang đọc đến đây và hiểu được cảm giác này – tớ chỉ muốn nói:
Mình không lười biếng. Không ích kỷ. Không kỳ quặc. Mình chỉ đang mệt. Và đang học cách thở chậm lại.
Vậy nên, hãy tử tế với bản thân thêm một chút nữa. Chúng ta sẽ ổn. Một ngày nào đó.

💬 Nhận xét bài viết