Bạn tớ bảo: “Dạo này tớ khóc như một đứa trẻ cao lớn.”
Tớ thấy mình cũng vậy. Mà có khi còn tệ hơn. Tớ vẫn thế – vẫn dễ buồn, dễ rơi nước mắt, vẫn không biết phải làm sao với những điều mình cảm được.
Tớ hay sợ, sợ rằng đầu óc thì dần già đi, quên hết mọi thứ, còn trái tim thì vẫn chẳng chịu lớn. Có những cảm xúc cứ nằm lì ở đó – không phải vì tớ không muốn buông, mà vì nó dính chặt vào từng kẽ tay, từng thớ thịt. Giống như có những vết nứt tuy đã lành, nhưng chạm vào vẫn thấy đau.
Tớ biết mình còn trẻ con lắm. Lúc nào cũng ôm một bụng nhớ thương, một đống chuyện chưa kịp nói. Lúc nào cũng lo rằng thời gian sẽ trôi qua mà chẳng xoá nổi những gì đã từng rất đau.
Buổi sáng của tôi vẫn thế — dù vết thương có biến mất trên da thịt, tâm hồn tớ vẫn mãi quen với sự tổn thương ấy.
Tớ đã khóc nhiều, thật nhiều — và đến giờ, tớ vẫn đang học cách sống, học cách chấp nhận và yêu lấy những mảnh vỡ của chính mình.

💬 Nhận xét bài viết