Nghệ Thuật Biến Mất và Bắt Đầu Lại

Một cuộc nổi loạn im lặng
chống lại con người mà tôi từng phải trở thành,
và một trở về nhẹ nhàng với chính tôi — người thật sự.
Đôi khi tôi nghĩ, tôi đã dành nhiều thời gian hơn cho việc rút lui một cách lặng lẽ
hơn là thực sự sống trong những khoảnh khắc đó.
Tình bạn, công việc, căn phòng, cuộc trò chuyện…
Tôi luôn tìm cách biến mất trước khi ai đó kịp hỏi.
Không phải kiểu phim nghệ thuật nơi bạn tái sinh trong một tiệm sách Pháp lấp lánh.
Không.
Tôi biến mất theo cách nhỏ, âm thầm: nhắn tin ít đi, cười hời hợt hơn,
bào chữa bằng “tôi bận quá” khi sự thật là tôi không thể giải thích tại sao mình cảm thấy tan rã.
Tôi đã thành thạo một loại biến mất cảm xúc thầm lặng,
ngồi giữa đám đông mà cảm giác mình đang tan ra,
như những đường viền của con người cũ dần nhạt đi, pixel này nối tiếp pixel kia,
và chẳng ai nhận ra.
Hoặc họ nhận ra, nhưng đã thôi hỏi.
Tất cả bắt đầu từ sự kiệt sức.
Không phải kiệt sức có thể ngủ một giấc là xong.
Mà là thứ kiệt sức đến từ việc biểu diễn quá mức: cảm xúc, xã hội, thậm chí cả trong im lặng.
Tôi từng quá nhiều với một số người, không đủ với người khác, và cả hai cùng một lúc.
Tôi khiến mọi người cười khi chính tôi đang gần như gãy vụn.
Tôi xuất hiện khi chẳng còn gì để cho đi.
Tôi từng là người mạnh mẽ, kiên nhẫn, thấu hiểu.
Nhưng tất cả chẳng giống sức mạnh.
Nó giống như co mình lại.
Giống như giả vờ bình yên,
giống như tự thiêu để giữ ai đó ấm, rồi xin lỗi khi họ vẫn kêu lạnh.
Và một ngày, tôi thức dậy và nhận ra:
tôi không nhận ra phiên bản đã sống sót đó.
Không phải vì tôi mạnh mẽ,
mà vì tôi đã hoàn toàn im lặng.
Có một phiên bản tôi vẫn sống trong những nơi tôi gần như chữa lành:
căn hộ trang trí bằng đèn thần tiên và hi vọng giả tạo,
những trang nhật ký nửa đêm tôi chẳng bao giờ đọc lại,
tách cà phê làm trong lúc kìm nước mắt.
Tôi đã cố tin rằng lần này, tôi không cần giải thích quá nhiều chỉ để được yêu.
Nhưng rồi tôi luôn phải giải thích:
tại sao tôi nghĩ quá nhiều,
tại sao tôi co rúm khi ai đó gằn giọng,
tại sao tôi bỗng dưng xa cách…
Và càng giải thích, tôi càng ghét phải giải thích.
Vậy là tôi bắt đầu biến mất.
Chậm rãi. Có chủ đích. Nhẹ nhàng.
Không phải vì tôi ngừng quan tâm,
mà vì tôi ngừng van xin ai đó quan tâm lại.
Hạnh phúc không phải là trốn chạy.
Nó là sự nhẹ nhõm.
Một thành phố mà chẳng ai biết tôi,
một nơi tôi không phải là mốc cảm xúc, dự án hay bài học cảnh báo của ai.
Tôi muốn một khoảng trống trắng.
Tôi muốn bước vào một quán cà phê mới mà không ai biết tôi thích đồ uống gì.
Tôi muốn rời khỏi nhóm chat, xóa ngày sinh khỏi lịch,
và thôi giả vờ quan tâm đến những người chưa từng hiện diện cho tôi.
Tôi muốn tồn tại mà không phải biểu diễn.
Và có thể điều đó làm tôi kịch tính.
Có thể điều đó làm tôi tránh né.
Nhưng thật lòng, tôi mệt mỏi với sự kiên cường.
Tôi muốn tự do.
Biến mất không phải lúc nào cũng là buồn.
Đôi khi là tự bảo vệ bản thân.
Đôi khi là điều tử tế nhất bạn có thể làm cho chính mình:
tạm dừng, ngắt kết nối, không nuôi dưỡng những phần đời chỉ rút cạn bạn.
Có gì đó thiêng liêng trong việc không sẵn sàng.
Trong việc chọn chính mình.
Trong việc im lặng và để nó vang đủ lớn để trở thành bình yên.
Trước đây, tôi nghĩ biến mất là thất bại.
Nhưng bây giờ tôi nghĩ: nó là lúc tôi thật sự lắng nghe bản thân.
Tôi không muốn trở nên bất khả xâm phạm.
Tôi chỉ muốn không bị chạm vào.
Muốn sống chậm hơn. Nhẹ nhàng hơn.
Viết lại mà không cần đẹp.
Khóc mà không phải xin lỗi.
Ăn sáng mà không kiểm tra thông báo.
Ngồi trên sàn, nói chuyện với không ai, và vẫn thấy trọn vẹn.
Tôi muốn nói “đau lắm” mà không ai bảo “qua đi mà”.
Và hơn tất cả, tôi muốn tha thứ cho chính mình vì đã ở lại quá lâu nơi không xứng đáng.
Đó mới là nghệ thuật thật sự.
Không phải biến mất,
mà là bắt đầu lại.
Im lặng.
Với duyên dáng.
Với sự thật.
Với tình yêu bản thân không cần ồn ào để là thật.


Đây là một thế giới mạng được tạo ra một cách tỉ mỉ bởi một cậu thiếu niên tuổi teen, những người tự tay xây dựng thiên đường pixel của riêng mình. Những trang cá nhân này đóng vai trò như portfolio nghệ thuật, với các đồ họa dễ dùng ("sozai" trong tiếng Nhật) và pixel art "adoptables" , một 










💬 Nhận xét bài viết