Bạn nợ chính mình một cuộc đời đáng sống
Có một ý niệm tưởng chừng đơn giản, nhưng nhiều năm trước tôi chưa từng thực sự nghĩ đến: chỉ có tôi mới là kẻ đang sống đời mình. Nghe thì hiển nhiên, nhưng sự thật ấy từng bị che mờ bởi đủ loại sức nặng bên ngoài: những nỗi sợ do tôi bịa ra, những sở thích của người khác, cả những lời nhận xét mơ hồ rằng cuộc đời tôi nên được sống theo cách nào.
Điều này cũ như thời gian: con người sẽ luôn tìm cớ để không làm điều họ muốn. Tôi thấy nó lặp đi lặp lại — trong đời tôi, trong bạn bè tôi, trong cả thế giới quanh mình. Và rồi, sau một cuộc khủng hoảng hiện sinh nhỏ bé, tôi lại trở về cùng một kết luận: bạn có thể đi theo điều mình muốn. Không chỉ có thể — mà còn bắt buộc phải thế.
Đầu năm nay, tôi nhận ra mình khát khao một sự tái sinh. Tôi muốn đổi hướng sự nghiệp, nghiêng nhiều hơn về sáng tạo, thay vì giam nó mãi trong chiếc hộp “sở thích cá nhân”. Nhưng rồi tôi tự hỏi: tại sao phải thế? Tại sao lại không? Tôi có đủ minh chứng quanh mình rằng người khác đã làm được, và trong tôi có một lực hút mạnh mẽ về phía ấy. Vậy thì còn gì để phủ nhận?
Có lẽ, ta thường không gán bất kỳ giá trị nào cho lực hút bên trong này. Nhưng thật buồn cười — nó lại chính là chiếc la bàn chuẩn xác nhất để định hướng đời mình.
Tôi chỉ có vài triết lý coi là bất di bất dịch. Một trong số đó đến từ cha tôi, khi tôi đứng trước một quyết định khó khăn:
“Con nợ chính mình một cuộc đời đáng sống.”
Ông không nói tôi nên chọn gì, vì ông biết cuối cùng người cần lắng nghe chỉ có tôi. Nhưng câu nhắc ấy đã chấn động tôi, bám lấy tôi, dẫn tôi qua vô số ngã rẽ. Khi sống theo nó, tôi ít bỏ rơi bản thân hơn. Tôi nhận diện rõ những ảnh hưởng từ bên ngoài, và nhắc mình quay về câu hỏi: thật ra mình muốn gì?
Tôi rút ra được hai điều quan trọng:
Thứ nhất – nếu trực giác của bạn kéo bạn về một hướng, nếu bạn thấy cơ thể mình rung lên đòi được theo đuổi một điều gì, hãy cho phép bản thân làm thế. Đó là tấm biển phát sáng chỉ ra nơi bạn sẽ tìm thấy sự viên mãn. Không ai khác có thể chỉ đường ngoài bạn. Bỏ qua nó, và bạn sẽ là kẻ sống trong câu “giá mà…” khi về già.
Thứ hai – hầu hết những lý do bạn viện ra để không theo đuổi nó đều không thật sự vững chắc. Mọi con đường đều có khó khăn, nhưng bạn có quyền chọn loại khó khăn nào bạn muốn gánh lấy.
Vậy nên tôi bước đi, với niềm tin mù quáng và một chút ảo tưởng ngọt ngào rằng mọi thứ rồi sẽ sắp đặt theo những cách tôi chưa hình dung nổi. Tôi làm việc, lên kế hoạch, biến đam mê thành hành động thay vì ý tưởng bị bỏ quên. Tôi nhắc mình: ta luôn được quyền tái sinh, nhiều lần, và mỗi lần là một đời sống đầy đặn hơn.
Một dấu hiệu nhỏ: tôi yêu nhiếp ảnh, và gần đây thử nghiệm với quay phim, dựng màu. Tôi đăng một đoạn video ngắn, ngẫu hứng. Không ngờ, nó vượt quá 12.000 lượt thích, hơn 240 giờ xem. Và mọi nghi ngờ trong tôi dần được xóa bỏ bằng những lời bình, tin nhắn đầy khích lệ. Như thể vũ trụ đang thì thầm: hãy tin vào sáng tạo của chính mình.
Thật ra, phần lớn thời gian, kẻ duy nhất ngăn bạn làm điều mình muốn chính là… bạn. Và tôi không muốn trở thành kẻ đó trong cuộc đời mình.
Sự tự tin thật sự được dựng nên từ việc học cách tin vào chính mình. Và bạn chỉ có thể xây dựng lòng tin đó khi biết ưu tiên ước mơ, nhu cầu, đam mê của bản thân.
Vậy nên, hãy thử dừng lại một chút. Tự hỏi:
“Điều gì đang ngăn tôi?”
Nếu câu trả lời là nỗi sợ, hay việc không coi trọng ước mơ của chính mình, thì đó là một hồi chuông tỉnh thức. Một lời nhắc rằng bạn nợ chính mình — ít nhất — một lần dám thử.

💬 Nhận xét bài viết