Không phải kiểu ái kỉ, không phải soi gương để tự ngưỡng mộ. Mà là một sự ám ảnh dịu dàng và nghiêm túc với cuộc đời bạn.
Ám ảnh với sự trưởng thành của bạn.
Ám ảnh với những bước tiến, dù nhỏ đến mấy.
Ám ảnh với tiềm năng mà bạn biết vẫn còn ngủ yên trong lòng mình.
Bạn đã đi qua những ngày tối tăm, những đêm dài tưởng như không thấy lối ra. Nhưng bạn vẫn ở đây, vẫn thở, và vẫn chưa từ bỏ giấc mơ của mình. Đừng quên cho bản thân một chút công nhận vì điều đó.
Cuộc đời này chỉ đến một lần. Vậy tại sao không yêu lấy nó đến mức ám ảnh? Ám ảnh với việc trở thành phiên bản trọn vẹn nhất của bạn. Ám ảnh với việc sống hết mình, không phải cho ai khác, mà cho chính bạn.
Bởi rốt cuộc, còn gì xứng đáng hơn để ám ảnh ngoài chính cuộc đời bạn?

💬 Nhận xét bài viết