Tôi luôn có thói quen khủng khiếp là làm mọi thứ thật nhanh. Có lẽ là vì sợ bỏ lỡ, hoặc có lẽ là vì ảo tưởng rằng
nếu không làm ngay nếu không làm đúng từ lần đầu
thì sẽ chẳng bao giờ làm được. Sự hoàn hảo ám ảnh tôi từ lúc còn nhớ được.
Mỗi lần mở nhật ký, đầu tôi rối bời. Từ lo lắng này sang lo lắng khác: đừng sai ngày, chữ đừng nghiêng quá, cây bút hôm trước đâu, viết gì bây giờ nhỉ? Tôi hít một hơi. Chỉ là một cuốn nhật ký ngu ngốc thôi mà. Chẳng ai đọc đâu. Chẳng cần phải hoàn hảo. Tôi lắc đầu. Thả lỏng bàn tay. Bắt đầu viết.
19 Tháng 8, 2025. Hôm nay ổn.
Không. Nghe tệ kinh khủng. Tại sao tôi lại viết vậy? Tôi xé trang.
18 Tháng 8, 2025.
Không, sai ngày rồi. Ghét bản thân mình.
Có lẽ bạn, người đọc xa lạ, đang nghĩ: “Cứ gạch đi là xong mà.” Tôi biết. Tôi cũng có thể. Nhưng tôi không làm. Và tôi chưa bao giờ làm. Đó là lý do bây giờ trong phòng tôi có hơn 20 cuốn nhật ký da đen bỏ dở, mỗi cuốn còn tầm 30 trang, dù lúc mua thì hàng trăm. Bạn thấy vấn đề rồi chứ?
Tôi thích vẽ, cụ thể là vẽ bất cứ thứ gì xuất hiện trong đầu hoặc lọt vô mắt tôi. Tôi đem cả thế giới vào cuốn sketch muji mua hồi năm ngoái. Mỗi trang tôi đều vẽ dở vì sợ khi hoàn thiện nó sẽ không còn đẹp nữa. Tôi muốn vẽ nhưng sợ cầm bút lên nó sẽ là mớ lộn xộn không thể tháo gỡ.
Học cách chấp nhận rằng không phải mọi thứ đều cần hoàn hảo để trở nên tuyệt vời… đó là lúc tôi bắt đầu thay đổi. Tôi bắt đầu hít thở, buông bỏ, không kiểm soát mọi thứ. Nghe có vẻ sáo rỗng. Tôi biết. Nhưng đọc tiếp
tôi sẽ kể bạn cách làm.
Làm sao để thực sự áp dụng? Để không xé trang, không bắt đầu lại, không tự thuyết phục mình rằng nếu không hoàn hảo thì vô giá trị? Tôi đã bắt đầu nhỏ thôi. Rất nhỏ. Viết một câu và bỏ đó, dù ghét, dù muốn ném cả cuốn nhật ký ra cửa sổ. Lúc đầu, tôi vẫn muốn xé trang ra. Nhưng tôi không làm. Tôi để nó ở đó, xấu xí, không hoàn hảo. Thế giới vẫn không kết thúc. Mặt trời vẫn mọc.
Tôi tiếp tục.
Viết những thứ vô nghĩa. Mực lem nhem. Gạch chữ thay vì xé trang. Thay bút giữa chừng chỉ để chứng minh rằng không sao cả nếu mực không đồng đều. Và dần dần, tôi buông bỏ. Tôi vẫn không thể nói rằng mình đã khỏi hoàn toàn. Tôi vẫn muốn bắt đầu lại, vẫn nhìn trang giấy và nghĩ: “Xấu vãi” Nhưng bây giờ tôi hiểu: tệ không có nghĩa là vô giá trị. Không hoàn hảo không có nghĩa là không quan trọng. Chưa xong không có nghĩa là thất bại.
Nếu bạn giống tôi — theo đuổi sự hoàn hảo đến mức quên mất việc thực sự tạo ra thứ gì đó — hãy thử.
Để trang giấy đó. Để mực lem. Dùng cây bút sai.
Hãy nhớ rằng những điều đẹp nhất trong đời chưa bao giờ được sinh ra hoàn hảo.
Và sự thật là — không chỉ là nhật ký. Nhật ký chỉ là phép ẩn dụ. Là thứ đại diện cho mọi thứ tôi sợ làm hỏng, nên tôi không làm gì cả. Bao nhiêu lần tôi bỏ lỡ thứ gì đó chỉ vì không hoàn hảo từ đầu? Bao nhiêu lần tôi đi khỏi điều tốt chỉ vì tự thuyết phục bản thân chưa sẵn sàng? Bao nhiêu lần tôi sợ thất bại đến mức chẳng dám thử?
Không chỉ là nhật ký. Là những mối quan hệ, dự án, ước mơ, cuộc trò chuyện lẽ ra nên có, rủi ro lẽ ra nên thử. Là cuốn sách tôi chưa viết xong, cơ hội trôi qua vì chờ “thời điểm hoàn hảo”. Nhưng hoàn hảo là lời nói dối. Và điều tuyệt vời? Không đến ngay lập tức. Chúng cần thời gian, kiên nhẫn, và cả những lỗi lầm.
Bạn không trở thành nhà văn vĩ đại bằng cách chờ đợi từ ngữ hoàn hảo — bạn viết tệ cho đến khi không còn tệ.
Bạn không xây dựng mối quan hệ bền chặt bằng cách nói đúng mọi thứ — bạn trò chuyện, hiểu lầm, rồi cùng tìm cách đi tiếp.
Bạn không trở thành người bạn định trở thành bằng cách đã biết mọi thứ — bạn thử, thất bại, học, tiếp tục.
Kiên nhẫn không chỉ là chờ đợi. Mà là tin tưởng. Tin rằng dù chưa hoàn hảo, dù vấp ngã, dù chưa có tất cả — bạn vẫn đang tiến về phía trước. Vẫn đang trưởng thành.
Nếu bạn đang ngồi đó, do dự, chờ thời điểm, chờ điều kiện, chờ bản thân hoàn hảo — đây là dấu hiệu để bạn dừng chờ. Bắt đầu. Làm hỏng. Cho phép mọi thứ không hoàn hảo. Cho phép thời gian làm việc của nó. Không có thời điểm hoàn hảo.

💬 Nhận xét bài viết