Dạo này, mình nhận ra bản thân đang học rất nhiều cách để im lặng.
Có những buổi chiều, mình ngồi ở cck hay quán cà phê, chỉ lặng yên nhìn mọi thứ. Đó là một kiểu im lặng. Cũng có lúc, mình chọn đứng từ ban công hay tầng thượng — xa hơn một chút, tách biệt khỏi mọi người hơn, và vì thế, cảm giác cô đơn lại dễ đến hơn.
Mình không bắt máy khi có người gọi. Đôi khi, mình nằm dài trên sàn nhà và giả vờ không ở nhà khi nghe tiếng gõ cửa. Có sự im lặng ban ngày, khi mình chỉ ngồi nhìn vào khoảng không; và sự im lặng ban đêm, khi mình lặng lẽ làm việc gì đó.
Mình nhận ra có nhiều loại im lặng lắm: im lặng khi đứng dưới vòi sen, im lặng khi ngâm mình trong bồn tắm, im lặng khi trong triển lãm, im lặng trong thư viện, im lặng trong một chuyến xe dài.
Rồi có một thứ im lặng khác, quay lại mạnh mẽ hơn. Nó to lớn gấp hàng triệu lần mình, len lỏi vào tận xương tủy, rồi gào thét bên trong đến khi mình không thể im lặng được nữa.
Chắc đây là cách mà “cỗ máy” bên trong mình vận hành.

💬 Nhận xét bài viết