Chúng ta không nhắn tin cho nhau. Chưa bao giờ. Bởi vì đây đâu phải về kết nối — đây là về giữ dấu vết.
Cô ấy đang leo Machu Picchu. Cô ấy tung mũ tốt nghiệp lên trời. Cô ấy đi dạo trên High Line. Cô ấy tụ tập cùng nhóm bạn cho một cuối tuần xa nhà.
Ngày xưa, cô ấy làm tôi khổ sở.
Giờ thì phần lớn thời gian, tôi lướt qua hình ảnh của cô ấy mà chẳng thấy gì. Thỉnh thoảng còn thả tim. Thỉnh thoảng cô ấy cũng thả tim lại. Một kiểu tương tác rải rác, lười biếng — không đều đặn, không thân tình, chẳng giống cách một người bạn thực sự quan tâm. Mười năm nay, trò duy nhất giữa chúng tôi là quăng qua quăng lại vài cái "like" như một trận tennis nhàm chán nhất thế giới.
Ồ, cô ấy chuyển sang Úc rồi.
Nhưng cũng có những lần, tôi lướt qua ảnh và ký ức ùa về. Tôi 11 tuổi, nằm khóc một mình trong đêm chỉ vì những lời cô ấy nói trong nhà vệ sinh ở trường. Tôi nhớ cái cảm giác ghét bỏ bản thân, sự tự ti rát bỏng như vết xước chưa kịp lành. Tôi để nỗi đau tràn vào một giây… rồi lại cuộn nó xuống cùng màn hình.
Cô ấy dự đám cưới bọn họ à? Vậy chắc họ vẫn là bạn.
Nếu không có mạng xã hội, có lẽ khuôn mặt cô ấy đã mờ dần trong trí nhớ tôi. Tôi sẽ biết rất ít về cuộc sống của cô ấy. Nhưng tôi lại chấp nhận điều này như một việc bình thường: theo dõi từng khoảnh khắc của một người mà tôi thậm chí còn chẳng ưa. Tôi tự nhủ mình đủ lớn rồi, mọi chuyện đã qua. Chúng tôi còn trẻ mà.
Nhưng… liệu cô ấy còn nhớ gì không?
Chúng ta sẽ cứ tiếp tục thế này à? Rải rác thả tim ảnh nhau cho đến khi thành những bà già? Trong khi cơ hội để thực sự nói chuyện nằm đó, lạnh lẽo và không ai động đến. Thực ra thì — người này không nên xuất hiện trong không gian của tôi nữa.
Mạng xã hội có thể là nơi tuyệt vời để giữ liên lạc với những người ta từng có quãng thời gian đẹp. Nhưng nó cũng kéo ta giữ lại mọi “kết nối” cũ kỹ chỉ vì… lý do gì nhỉ?
Cứ xóa họ đi.
Người khiến bạn nhớ lại ký ức tồi tệ. Người âm thầm theo dõi từng story nhưng chẳng bao giờ phản hồi. Người từng lấy trộm đồ của bạn rồi chối. Người bạn từng say mê nhưng chắc họ chẳng mấy khi nhớ tới bạn. Người khiến bạn ngại đăng những điều mà bạn bè thật sự sẽ chúc mừng.
Cứ xóa họ đi.
Bạn không hề nhỏ nhen. Cái quỷ quyệt của mạng xã hội nằm ở chỗ: mọi tương tác đều quá nhỏ bé, quá tầm thường, nên việc bỏ theo dõi hay xóa ai đó bỗng dưng bị xem là phản ứng thái quá.
Tôi không tin vậy. Nếu lý do đủ rõ ràng, thì cứ làm thôi. Bởi vì biết không? Bạn đã làm điều đó ở ngoài đời rồi.
Nếu tôi sẽ không mời bạn vào nhà, thì bạn cũng không có chỗ trong không gian online của tôi. Người ta gọi đó là “Saturn Return”, tôi gọi đó là tuổi 30 và hết kiên nhẫn gánh những thứ vô nghĩa.
Cứ xóa họ đi.

💬 Nhận xét bài viết