Tôi vẫn nhớ có người từng nói với tôi rằng ai cũng tự ti về một điều gì đó. Tôi bật cười, như thể điều ấy hiển nhiên — nhưng ai mà ngờ được cái thứ tự ti của tôi lại nhỏ xíu đến nực cười: khớp hàm dưới hơi lệch, chiếc cằm không đủ gọn để tôi cảm thấy mình “ổn”.
Vậy là suốt ba năm, tôi ngồi trước gương mỗi đêm, chống tay lên cằm, đẩy nhẹ, nghiến răng, chỉnh tư thế, tập siết cơ hàm như thể tôi có thể nhào nặn chính mình thành một hình hài mà người khác muốn nhìn ngắm.
Ba năm. Chỉ để tôi tự thuyết phục mình rằng ai đó có thể nhìn tôi lâu hơn nếu tôi có một góc hàm rõ ràng hơn.
Tôi nghĩ về chính tôi — những đứa trẻ lớn lên không biết phải yêu thương chính mình như thế nào, cứ bám víu vào những điều nhỏ xíu: một chiếc áo giấu đi những phần xấu của cơ thể, một kiểu tóc che tai vểnh, một dáng đi trông tự tin hơn.
Chúng ta thật sự đã lớn lên chưa? Hay chúng ta chỉ biết cách tự bào mòn mình để vừa mắt một ai đó không thật sự tồn tại?
Tôi tự hỏi, nếu một ngày tôi ngừng soi hàm, nếu tôi để mặc mọi thứ lộn xộn — tôi sẽ mất ai? Hay tôi sẽ giữ được điều gì đó? Một hơi thở, một đêm bình yên, một tình bạn không chạm đến bề ngoài, chỉ chạm vào phần mềm yếu nhất của nhau.
Nếu bạn cũng đang chỉnh sửa mình từng milimet, tôi mong bạn biết rằng có khi chính những đường nét lộn xộn ấy mới là thứ ai đó sẽ nhớ đến, khi bạn không còn ở đây nữa.

💬 Nhận xét bài viết