Tôi đã ngừng làm quá nhiều thứ cùng một lúc.
Trước đây, tôi thường vừa ăn vặt, vừa xem Netflix, vừa lướt điện thoại. Tưởng như vậy mới đủ thoả mãn, nhưng sau đó tôi chỉ thấy mình rỗng và cạn kiệt.
Tôi học cách tách bạch niềm vui: ăn thì ăn, xem thì xem, cầm điện thoại thì cầm thôi — một niềm vui trọn vẹn một lần, đủ đầy và sâu hơn.
Tôi cũng đã ngừng bắt đầu mỗi buổi sáng bằng những quyết định vụn vặt: mặc gì, check thông báo gì, lướt mạng ra sao.
Những cú dopamine nhỏ li ti cứ ngốn dần năng lượng, để rồi cả ngày tôi chẳng còn lại bao nhiêu. Bây giờ tôi để bản thân tỉnh giấc, hít thở, tự hỏi hôm nay mình muốn sống thế nào — không vội vàng chạy theo những thứ cần làm.
Tôi đã ngừng dán nhãn mọi thứ là productive hay wasted.
Trước đây, mỗi phút tôi trôi qua đều bị cân đo.
Ngồi chơi? Lãng phí.
Nằm nghĩ vu vơ? Vô dụng.
Tôi tự căng mình trong cuộc thi năng suất mà không ai trao giải. Bây giờ tôi biết: đôi khi chỉ cần được là chính mình, thế là đủ. Không tối ưu. Không ganh đua.
Tôi cũng đã ngừng lên kế hoạch mãi mà không bắt tay làm.
Sự phấn khích khi lên list làm tôi tưởng mình đang đi rất xa, nhưng chẳng điều gì bắt đầu cả. Kế hoạch nhiều đến mấy cũng thành rác nếu tôi không có ngày bắt đầu. Tôi học cách làm từ những bước nhỏ — thà một bước thật sự, còn hơn cả ngàn lần gạch đầu dòng.
Cuối cùng, tôi đã hạn chế uống cà phê có caffeine.
Tôi để dopamine được nuôi bằng việc đọc sách chậm rãi, ăn uống đủ chất, đi dạo dưới nắng nhẹ, làm từng việc một. Ít lo âu hơn. Ít run rẩy hơn. Bình yên hơn.
Hạnh phúc thật ra chỉ là biết cách dừng lại đúng chỗ.
Không dồn dập, không tham lam, không kiệt sức.
Một dopamine sạch, và một trái tim đủ dịu dàng để ta chạm vào những điều đẹp đẽ — từng chút một.

💬 Nhận xét bài viết