Tôi không còn nhớ lần cuối cùng mình đọc một cuốn sách từ đầu đến cuối mà không cầm điện thoại lên là khi nào.
Đôi khi tôi mở một quyển sách, lật vài trang, và nhận ra mình đang nghĩ về một tin nhắn chưa trả lời, một bài hát chưa tìm, một cái gì đó chưa hoàn tất mà tôi không biết đó là gì. Không có âm thanh nào phá vỡ sự yên tĩnh, nhưng đầu tôi thì như một buổi tiệc ồn ào – ánh sáng nhấp nháy, người nói xen người, và tôi thì mệt rã rời vì không thoát ra được.
Có lần tôi đọc được rằng khả năng tập trung của con người đang không ngừng giảm xuống – không vì chúng ta yếu đuối, mà vì môi trường sống được thiết kế để đánh cắp từng mảnh chú ý nhỏ nhất.
Thông báo.
Âm thanh.
Nội dung ngắn.
Cuộn mãi.
Đèn sáng xanh.
Cảm giác được kết nối nhưng không thật sự ở đây.
Ngày xưa, người ta đọc sách để hiểu thế giới. Giờ đây, người ta xem TikTok để quên đi nó.
Tôi không nghĩ mình hơn ai khi cầm một cuốn sách.
Tôi chỉ đang cố gắng quay lại với chính mình.
Neil Postman từng viết rằng khi ta chuyển từ thế giới của những con chữ sang thế giới của hình ảnh, của giải trí tức thời, não ta cũng thay đổi.
Thế hệ của tôi lớn lên cùng TV.
Thế hệ sau tôi lớn lên cùng YouTube.
Còn bây giờ, có vẻ chẳng ai lớn lên nữa.
Chúng tôi cứ mắc kẹt trong những vòng lặp của kích thích – dopamine của vài giây tiếp theo – rồi mất đi khả năng ngồi yên với một ý nghĩ không có nhạc nền.
Tôi đang học lại cách chú ý.
Không phải bằng ứng dụng quản lý thời gian.
Không phải bằng ép bản thân phải “năng suất”.
Mà bằng cách chấp nhận sự lặng.
Mỗi sáng, tôi để điện thoại ở một phòng khác. Tôi pha một ly cà phê. Tôi mở một trang sách.
Không phải lúc nào tôi cũng thành công.
Nhưng đôi khi, rất hiếm, tôi thực sự ở đó.
Ở trong câu chữ.
Ở trong ý nghĩ của chính mình.
Không bị kéo đi. Không bị xé ra từng mảnh.
**Sự tập trung, cuối cùng, không phải là một kỹ năng.
Mà là một lựa chọn sống.
Bạn chọn thứ gì xứng đáng có mặt trong đời mình – từng phút một.**
Nếu bạn muốn, mình có thể viết tiếp những chủ đề tương tự như: “Cách hồi phục tâm trí đã quá tải”, “Tại sao chúng ta không còn cảm thấy cô đơn – mà là rỗng”, hoặc “Nỗi buồn kỹ thuật số”. Bạn chọn nhé.

chủ đề thứ hai nghe có vẻ hay, nhỉ
Trả lờiXóa