Không, họ chỉ muốn một đêm qua đường, một mối quan hệ mập mờ chóng vánh.
Họ bảo ta cứ tin vào tình yêu đi, rằng rồi nó sẽ tìm đến ta.
Nhưng tôi không cần thứ tình cảm nhạt nhòa mà thế hệ này gọi là tình yêu.
Tôi muốn sự tận tụy, si mê, và một kiểu sở hữu lành mạnh.
Tôi muốn được nói: “Tôi là của bạn, và bạn là của tôi.”
Tôi không muốn nhìn vào mắt ai đó giữa một đêm giông bão và thấy trong đó không phải yêu thương, mà là hoài nghi.
Hoài nghi rằng họ sẽ ở lại, hay “mãi mãi” chỉ là từ ngữ vần điệu trong một bài thơ vốn chẳng dành cho tôi.
Họ nghĩ đến việc rời đi, còn tôi chỉ muốn lại gần hơn và hôn lên những tổn thương của họ.
Một phần trong tôi giờ đã vỡ nát và lạc lối, tôi không còn có thể yêu một cách hờ hững hay giấu giếm nữa. Không. Tôi sẽ không làm điều đó.
Vậy nên tôi chọn tìm tình yêu trong những điều nhỏ bé –
Trong những bông hoa, trong ánh nhìn của thế giới sau một đêm mưa dài.
Nhưng đôi khi, vào lúc 3 giờ sáng, tôi cô đơn và chiếc giường thì quá lạnh vì cơn mưa tôi từng yêu đó, tôi nhận ra:
Hoa hay mưa không thể ôm tôi, cũng chẳng thể làm tôi ấm áp.
Tất cả những gì chúng đem lại chỉ là một nụ cười thoáng qua.
Và trong khoảnh khắc đó, như bị đoàn tàu đâm thẳng, tôi hiểu ra:
Tôi không thể tưởng tượng nổi một cuộc đời thiếu vắng tình yêu.
Và có lẽ… đó chính là lời nguyền mãi mãi của tôi.

💬 Nhận xét bài viết