Thỉnh thoảng, nỗi cô đơn lại gõ cửa. Không quá ồn ào, chỉ khe khẽ, đủ để mình nghe thấy tiếng thở dài của chính mình trong bóng tối.
Mình có gia đình. Có những bữa ăn tối ấm cúng, những câu chuyện nhỏ quanh mâm cơm, một mái nhà để quay về. Nhưng vẫn có một điều gì đó thiếu. Không ai sai cả. Chỉ là… không ai chạm được vào khoảng trống mà mình mang trong lòng. Không ai gọi đúng tên của nó.
Có những ngày mình không biết gọi tên cảm xúc của mình là gì — chỉ thấy nước mắt tự chảy, khi điện thoại im lặng quá lâu, khi không có ai hỏi “dạo này cậu sống sao rồi?”
Có những đêm mình nằm trong phòng tối, lòng chật chội bởi chính sự trống trải. Như thể mình vừa rơi vào một hành tinh không có tín hiệu, không ai dò được tần số mình đang phát.
Mình nhớ một cái ôm không tên. Một cái chạm không cần giải thích. Một ánh mắt dịu dàng nói thay lời: “Tớ ở đây, không vì lý do gì cả, chỉ vì cậu là cậu.”
Và mình ước mình không phải mạnh mẽ như mọi người nghĩ.
Ước rằng có ai thấy mình đã phải gồng mình thế nào chỉ để mỉm cười trong những ngày không ai nhắn tin hỏi han.
Có khi mình không cần cả thế giới hiểu. Chỉ cần một người thôi, ở lại một chút, đủ lâu để mình không cảm thấy lạc lõng trong chính thế giới của mình.
Nếu bạn cũng cảm thấy vậy — mình thấy bạn.
Thật sự đấy. Mình thấy bạn, và bạn không kỳ lạ đâu.

💬 Nhận xét bài viết