Năm ngoái, tôi đến thăm một triển lãm về Leonardo da Vinci ở Kyoto. Trước đó, ông với tôi chỉ là “thiên tài Phục Hưng”, người vẽ bức Mona Lisa, gã với bộ râu kì lạ. Kiến thức sách vở kiểu vậy, đủ để gọi tên nhưng chưa bao giờ thực sự chạm đến tôi.
Chỉ đến khi đứng giữa căn phòng trưng bày, nhìn thấy chiều sâu và bề rộng công việc của ông, tôi mới thật sự choáng ngợp. Kiến trúc, toán học, giải phẫu, cơ khí, hội họa… gần như lĩnh vực nào ông cũng làm và đều xuất sắc. Tôi đứng đó, mắt mở to, miệng há ra, cảm giác như năm vòng tròn ngơ ngác hiện rõ trên gương mặt mình. Và ngay lúc ấy, tôi thấy xấu hổ cho bản thân.
So với ông, tôi đã làm được gì trong đời này? Thậm chí có những ngày tôi còn vật vã chỉ để nghĩ hôm nay ăn gì. Sự đối lập ấy gần như khiến tôi nghẹt thở.
Và rồi, giữa khủng hoảng lặng lẽ ấy, tôi bắt gặp một câu trích dẫn:
“Người thành công hiếm khi ngồi yên để mọi thứ tự xảy ra với mình. Họ bước ra ngoài và để mình xảy ra với mọi thứ.”
Ngay lập tức, câu nói như rọi sáng một điều gì đó trong tôi.
Tôi nhận ra bấy lâu nay, tôi đã quá quen với việc chờ đợi. Tôi tin rằng cái gì thuộc về mình rồi cũng sẽ tìm đến. Tôi chờ cơ hội, chờ tín hiệu, chờ một cánh cửa tự động mở ra. Nhưng tôi không nhận ra rằng, chính tôi chưa bao giờ bước ra để gõ vào bất kỳ cánh cửa nào.
Thế giới không dừng lại để chờ ta sẵn sàng. Cuộc đời này không có một khoảnh khắc “hoàn hảo” nào cả. Nếu cứ chờ, ta sẽ chỉ chờ đến khi nhận ra mình đã bỏ lỡ gần hết.
Điều tôi học được ngày hôm đó không phải là tham vọng trở thành thiên tài, mà là một sự kiểm soát nhỏ bé: quyền quyết định bước đi. “Để mình xảy ra với mọi thứ” không đồng nghĩa với làm những việc phi thường. Đôi khi, nó đơn giản chỉ là:
-
Bắt đầu một dự án dang dở, dù biết nó chưa hoàn hảo.
-
Chủ động nhắn tin cho ai đó thay vì hy vọng họ tự hiểu.
-
Học một điều mới chỉ vì tò mò, chứ không phải để lấy chứng chỉ.
-
Chọn tạo ra thay vì mãi cuộn màn hình để tiêu thụ.
Chúng ta hay nhầm lẫn rằng vĩ đại là thứ được định sẵn cho vài người đặc biệt. Nhưng sự thật là, nó chỉ được tạo nên bởi những lựa chọn rất nhỏ, rất đời thường — miễn là ta chịu chọn.
Ngày tôi bước ra khỏi bảo tàng, tôi không còn cảm thấy nặng nề vì sự khác biệt giữa ông và tôi nữa. Thay vào đó, tôi thấy nhẹ nhõm, như vừa nhặt được một mẩu chìa khóa. Không phải chìa khóa mở ra cánh cửa “thiên tài”, mà là cánh cửa của chính mình: một cuộc đời không còn chờ đợi để bắt đầu.
Bởi rốt cuộc, cuộc sống sẽ không chờ ta sống nó. Và ta cũng đừng nên chờ.
Hãy bước ra, và để mình xảy ra với mọi thứ.

💬 Nhận xét bài viết