#1 Giữa muôn điều rất thật.
Tâm sự từ bạn nhat.
Yêu là gì, thật ra đến giờ mình vẫn không hiểu.
Không có một định nghĩa nào
đủ rõ ràng để mình tự tin gọi tên nó, cũng chẳng có trải nghiệm nào đủ trọn vẹn để mình dám chắc “đây chính là yêu”.
Mình chỉ biết, đôi khi yêu đến từ những điều nhỏ bé đến không ngờ.
Một ánh mắt vô tình chạm nhau, một tin nhắn hỏi thăm vu vơ, hay chỉ là cái siết tay rất khẽ mà khiến lòng mình mềm đi mất.
Từ những điều nhỏ nhặt vậy thôi, mà hoá ra lại lớn lao vô cùng.
Lớn đến mức khiến mình có thể nghĩ về ai đó cả ngày, mong họ vui, sợ họ buồn, và lặng lẽ đặt họ vào tất cả dự định mai sau mà chẳng kịp nhận ra.
Nhưng rồi, mình cũng nhìn thấy rất nhiều cuộc tình ngoài kia, những cuộc hôn nhân vốn được xây bằng yêu thương, mà cuối cùng lại trở thành nghĩa vụ, hoặc thậm chí chỉ là thói quen mệt mỏi.
Người ta hay bảo “hôn nhân là mồ chôn của tình yêu”, nghe có vẻ cay nghiệt nhưng đôi khi lại đúng.
Bởi sau tất cả đam mê và háo hức ban đầu, có bao nhiêu người còn đủ kiên nhẫn giữ lấy nhau, khi cơm áo gạo tiền, tính cách khác biệt, hay chỉ đơn giản là sự nhàm chán len lỏi vào từng bữa cơm?
Nhiều khi, mình nhìn những chuyện tình trong phim, trong sách, rồi thấy ganh tị.
Ở đó, người ta vượt qua mọi sóng gió, vẫn quay lại chọn nhau, vẫn nhìn nhau bằng ánh mắt dịu dàng như thuở ban đầu.
Còn ngoài đời, chỉ một vài tin nhắn bớt đi, vài lần không còn đợi nhau về ăn tối, thế là người ta xa nhau lúc nào chẳng hay.
Mình từng khóc rất nhiều, bất lực vì không thể tự quyết định lối đi cho riêng mình, phải để người khác cầm lái thay cả tương lai.
Từng tủi thân đến mức tự hỏi, hạnh phúc của mình nằm đâu giữa bao nhiêu sự lựa chọn vốn chẳng thuộc về mình?
Đến giờ, mình vẫn chưa biết yêu là gì, cũng chẳng rõ hôn nhân có thật sự là điểm đích đẹp đẽ hay không.
Chỉ biết có lẽ, yêu không cần được gọi tên, không cần lời thề thốt hay minh chứng.
Chỉ cần mỗi sớm mai tỉnh dậy, trái tim vẫn nhẹ nhàng nghĩ về ai đó trước tiên, tối đến vẫn là họ, an yên nằm lại giữa những hoang hoải cuối ngày.
Vậy thôi đã đủ rồi.
Vì dù hiện thực có đôi khi tàn khốc, mình vẫn âm thầm mong có ai đó chịu cùng mình đi qua những ngày tầm thường nhất của cuộc đời này, mà không thấy chán.
Không cần hoa mỹ, không cần hứa hẹn, chỉ cần khi ngoảnh lại, vẫn thấy nhau ở đó. Đó có lẽ là điều kỳ diệu nhất mà mình dám mơ.
Cảm nhận của mình
Có lúc mình tự hỏi, yêu là gì.
Một chữ bốn nét, mà chẳng ai cầm lên được cho gọn.
Nó cứ nằm trong lòng mình, lưng chừng — như ly trà đêm nguội trên bàn, uống hay không uống, bỏ đi thì tiếc, mà uống thì sợ đắng.
Người ta nói yêu là những điều lớn lao.
Mình thì thấy nó bắt đầu từ mấy thứ lắt nhắt.
Một ánh mắt chạm nhau buổi chiều muộn, tin nhắn “ăn gì chưa”, hay chỉ là một cái nắm tay đủ lâu để biết mình không cô độc giữa phố đông.
Nhỏ vậy thôi, mà hóa ra lớn —
lớn đến mức làm mình quẩn quanh nghĩ về người ta cả ngày.
Nhưng rồi, mình cũng sợ.
Sợ cái viễn cảnh yêu thương biến thành thói quen.
Người ta từng nói hôn nhân là mồ chôn của tình yêu.
Mình không biết nó đúng mấy phần, chỉ thấy nhiều người bên nhau vì sợ cô đơn hơn là vì cần nhau.
Bữa cơm nguội đi.
Tin nhắn cũng ít hơn.
Mắt chẳng còn tìm nhau, chỉ tìm cách quay đi trước.
Mình thấy trong phim, trong sách, họ hứa sẽ nắm tay nhau đến tận cùng.
Ngoài đời thì sao?
Chỉ một vài tối không chờ nhau về, thế là lạc mất nhau lúc nào không hay.
Mình từng khóc.
Nước mắt chẳng giải quyết được gì, chỉ rửa trôi hết hy vọng mong manh còn sót lại.
Có những đoạn đường, mình chẳng dám bước một mình, mà người khác cũng chẳng muốn đi cùng.
Nhưng rồi, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ yêu không cần một cái tên quá rõ ràng.
Không cần lễ cưới, không cần nhẫn cưới, không cần những lời thề thốt nghe vang như sấm.
Chỉ cần một buổi sáng, khi mở mắt, người đầu tiên mình nghĩ đến vẫn là họ.
Chỉ cần một buổi tối, khi mệt nhoài, vẫn thấy họ chờ ở góc nhà.
Thế thôi đã đủ rồi.
Có lẽ, điều diệu kỳ nhất là có ai đó chịu cùng mình đi qua những ngày tầm thường, ăn với nhau bữa cơm nguội, nhìn nhau lúc xấu xí nhất, mà chẳng thấy phiền.
Không hoa mỹ. Không lý tưởng. Không hoàn hảo.
Nhưng khi quay đầu, vẫn thấy nhau ở đó.
Vậy là đủ.
Vậy là yêu.

Với mình, định nghĩa về yêu, về tình yêu còn phụ thuộc vào người đưa ra khái niệm về chúng. Với người này tình yêu dịu dàng như mặt hồ yên ả, với người người kia tình yêu tựa một sớm tinh mơ sau những ngày giông bão. Tình yêu là thế, luôn phức tạp và khó hiểu. Người ta luôn tìm kiếm định nghĩa về tình yêu như thể tìm kiếm bản thân mình.
Trả lờiXóaChúng ta được sinh ra, vốn bình thường, “được trang bị khả năng yêu và được yêu” nhưng trong quá trình trưởng thành, một vài trong chúng ta đánh mất đi khả năng đó. Vấn đề xuất phát từ gốc rễ gia đình, từ những tổn thương liên thế hệ hoặc môi trường đời sống xã hội xung quanh. Một đứa trẻ không được quan tâm, không nhận được yêu thương và chưa từng được tôn trọng sẽ hoài nghi về sự tồn tại của nó, liệu rằng nó có được yêu hay không? Đứa trẻ lớn lên, tiếp tục tìm kiếm một tình yêu mà nó khó khăn trong việc tìm kiếm câu trả lời.
Một khái niệm trừu tượng mà chỉ bằng trải nghiệm, ta mới biết.
Tình yêu xuất phát từ sự tôn trọng, sự quan tâm, chăm sóc và vun vén.
Tình yêu là vô điều kiện khi ta không phải cố để làm hài lòng người khác, không phải sống sai với chính mình chỉ để được ai đó chấp nhận và yêu thương.
Tình yêu đến một cách tự nhiên, không xuất phát từ chủ đích tìm kiếm sự hoàn hảo.
Tình yêu có lẽ là sự đồng hành, nhưng chúng ta không coi nhau là sự hiện diện tất yếu.
Có người từng nói với mình rằng “ai yêu nhiều hơn là kẻ thua cuộc”, nhưng mình không nghĩ rằng tình yêu là một canh bạc. Yêu là yêu thôi. Đôi khi trao đi mà chẳng kỳ vọng điều gì.
Tình yêu xuất phát từ mong muốn nhưng không phải là đòi hỏi, không phải một cuộc đối chác nhằm thỏa mãn yêu cầu ích kỷ của ai đó. Chúng ta yêu không phải vì muốn mình được yêu, chúng ta yêu vì chúng ta yêu nhau.
Đọc vài trang từ cuốn “Being in Love” (OSHO, 2021), mình đã biết một tình yêu đẹp như trong sách được định nghĩa thế nào.
Hãy là chính mình trong tình yêu.
Chấp nhận sự không hoàn hảo và ngưng đòi hỏi.
Hãy cho đi vô điều kiện.
Và mình ngưng, không phải vì OSHO viết không đúng, đơn giản vì tư tưởng của ông không hợp với lối tư duy của mình. Vì viết thì luôn dễ, mà thực hiện được lại khó.
Mình cũng viết trên lý thuyết là vậy, thực tế thì khó. Tình yêu của mình không hoàn toàn là như thế.
Mình không cho phép mình tự do để được chấp nhận và yêu thương.
Vỏ bọc xã hội thì lấp liếm sự thảm hại, giả tạo và mặc cảm tội lỗi bên trong. Mình luôn cảm thấy mình không xứng đáng, mà cũng chẳng rõ đâu mới là con người thật.
Sự đòi hỏi sẽ giết chết tình yêu. Vậy mà, mình luôn tìm kiếm một tình yêu hoàn hảo trong ý niệm dẫu biết bản thân không đủ đầy.
Không rõ, mình đang yêu hay khao khát một tình yêu bất hạnh?
Nếu người ta thực sự tìm kiếm định nghĩa về tình yêu như thể tìm kiếm bản thân họ, thì có lẽ mình đã thất bại ngay từ xuất phát điểm ban đầu.