Khi tôi còn có thể nhớ, không ai hỏi tôi ước mơ gì hay bảo tôi viết danh sách điều ước đi. Được dạy là phải nuốt xuống nên tôi chỉ âm thầm ao ước và giữ chúng cho riêng mình, những điều ước chẳng thành thực bao giờ.
Nhưng có lẽ tôi biết một đứa trẻ sẽ mơ về điều gì, hẳn là những giấc mộng ngây thơ và trong trắng lắm. Vì tôi từng thế, từng mơ về những ngôi nhà ngọt ngào làm từ bánh kẹo, một thế giới mà đồ vật lén lút nói chuyện với nhau sau lưng chúng ta và chàng hoàng tử của đời mình sẽ trông như Naveen hay Eric gì đó. Tôi luôn ước khi tỉnh dậy vào sáng ngày 25 sẽ thấy món quà của ông già Noel treo ở tay nắm cửa. Điều ước ấy là thứ duy nhất thành thực, ít nhất là cho đến khi tôi biết chẳng có ông già nào ở đây cả.
Hiện thực vả vào mặt tôi và buộc tôi phải lớn, phải mơ về những điều lớn lao hơn, phải chứng tỏ bản thân, phải đạt được thành tích và thoả mãn nhu cầu vật chất nào đó. Tôi thấy mệt và chưa bao giờ hạnh phúc. Đấy đâu phải là điều ước của tôi mà của ai đó khác rồi… ai đó như những người đặt kỳ vọng lên tôi rồi thất vọng hết lần này tới lần khác.
Tôi vẫn ước, những điều ước nhỏ nhoi chẳng bao giờ có thể thành sự thật.
Tôi ước mình có thể quay trở về quá khứ để sửa chữa mọi lỗi lầm.
Tôi ước những sang chấn tâm lý chưa bao giờ xảy ra.
Tôi ước mình có lựa chọn để chẳng phải tồn tại.
Tôi ước mình không bao giờ lớn.
Tôi ước thời gian ngưng đọng để những khoảnh khắc tuyệt đẹp được kéo dài vĩnh viễn.
Tôi ước mình không nghĩ nhiều như thế.
Và, tôi ước người tôi yêu sẽ ở bên tôi mãi.
Tôi ước.
Bạn ước.
Chúng ta đều ước và giữ những điều ước không bao giờ thành hiện thực.

💬 Nhận xét bài viết