Xoá ảnh luôn là một trong những quyết định khó khăn nhất trong đời tớ.
Không phải vì tấm ảnh quá đẹp,
mà vì nó đã từng là một khoảnh khắc.
Một ngày tớ từng cười.
Một góc nắng từng chạm vào tớ dịu dàng.
Một cái tên đã từng là cả bầu trời.
Tớ giữ lại cả những bức ảnh mờ,
rung tay, lệch góc, ánh sáng kém.
Bởi vì dù thế nào, chúng cũng là bằng chứng rằng
đã có một điều gì đó từng hiện diện.
Tớ giữ ảnh như giữ một mảnh bản thân mình còn sót lại –
có thể lộn xộn, có thể cũ kỹ,
nhưng vẫn là mình, trong những ngày không chắc chắn.
Có người dọn ký ức bằng cách xoá sạch.
Còn tớ dọn bằng cách sắp xếp lại —
cho chúng ở một folder riêng,
đặt tên là “Chưa quên được.”
Tớ không xoá, vì tớ biết:
Mỗi lần xoá đi một tấm hình,
là tớ đang tự cắt đứt một sợi chỉ nối tớ với chính mình.

💬 Nhận xét bài viết