Tớ đã có thể trở thành một người tốt.
Một điều gì đó đủ đầy, có nghĩa.
Tớ đã suýt nữa… là như thế.
Nhưng thường thì không.
Thường thì tớ chỉ… gần như.
Gần như ổn. Gần như sống thật. Gần như là chính mình.
Có những lúc tớ nhìn vào gương,
và không chắc mình đang nhìn thấy ai.
Có lẽ vẫn là tớ — nhưng nhòe đi, mất nét,
xa lạ một cách mệt mỏi.
Và chính cảm giác ấy khiến tớ dễ dàng tin rằng,
tớ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Như một tòa nhà đã quá lâu không được chạm vào.
Chỉ một cơn gió nhẹ thôi cũng đủ làm nó tan.
Rồi tớ sẽ trôi đi.
Lặng lẽ.
Không ai để ý.
Và tất cả những gì tớ từng là,
sẽ chỉ còn lại trong một câu chưa kịp nói:
“Tớ đã suýt là một điều gì đó.”

💬 Nhận xét bài viết