Chuyện gì rối thì phải bắt đầu từ nơi nó rối.
Và nếu chính bạn là người tạo ra vết rối đó — thì chính bạn cũng là người nên bắt đầu gỡ.
Chữa lành không bắt đầu bằng việc rời đi.
Chữa lành bắt đầu bằng việc chịu trách nhiệm.
Xin lỗi không phải lúc nào cũng đủ
Bạn có thể nói “xin lỗi” rất nhiều lần.
Bạn có thể hối hận thật lòng.
Nhưng nếu bạn không hành động để sửa chữa, để thay đổi, thì lời xin lỗi cũng chỉ là một chiếc băng dán mỏng cho một vết thương sâu.
Bạn không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho cảm xúc, cho sự bối rối.
Bạn phải dám đứng trước sự thật — rằng có điều gì đó trong bạn đã làm tổn thương người khác.
Trốn tránh không xóa được hậu quả
Bạn có thể im lặng, biến mất, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng ký ức ở lại.
Tổn thương ở lại.
Và đôi khi, cái đau nhất chính là việc người gây ra nỗi đau không hề quay lại để sửa chữa.
Trách nhiệm không làm bạn yếu đuối. Nó làm bạn trưởng thành.
Gỡ nút không dễ.
Bạn sẽ thấy xấu hổ. Bạn sẽ phải lắng nghe những điều mình không muốn nghe.
Nhưng đó là bước đầu tiên để chữa lành — cho người khác, và cả chính bạn.
Thành thật. Lắng nghe. Hành động.
Ba điều ấy, tưởng nhỏ, mà có thể cứu lại một mối quan hệ đang rạn nứt.
Hoặc ít nhất, khiến nó khép lại bằng sự tử tế — thay vì im lặng và nợ nần cảm xúc.
Không ai hoàn hảo. Nhưng ai cũng có thể chọn cách kết thúc câu chuyện một cách có trách nhiệm.
Và nếu bạn là người buộc nút —
hãy là người dũng cảm đứng ra gỡ nó.

💬 Nhận xét bài viết