Yêu và được yêu — chuyện tưởng như đơn giản, nhưng với tớ, nó luôn là một mê cung không lối thoát.
Tớ đa cảm, tớ phức tạp, tớ hay giận dỗi vì những điều nhỏ nhặt mà chẳng ai hiểu nổi. Tớ muốn được yêu thương, muốn được quan tâm, nhưng lại không giỏi để giữ ai đó bên mình lâu dài. Có những lúc, chính tớ là người khiến người khác tổn thương — dù trái tim tớ chẳng hề muốn thế.
Ai mà chẳng muốn có một người cùng đi qua những ngày bình thường nhất — cùng ăn một tô mì lúc khuya, cùng nằm dài nghe một bản nhạc buồn, hay đơn giản chỉ là cùng cười ngốc nghếch vì một chuyện chẳng ra đâu vào đâu.
Tớ cũng là một người như thế. Một người sẽ cười cợt nhả khi thấy đôi tình nhân hôn nhau ở ngã tư đèn đỏ, nhưng sâu trong lòng thì ước gì mình cũng được yêu một cách nồng nhiệt và không ngại ngần đến thế. Một tình yêu không cần che giấu, không ngần ngại bị nhìn thấy, không sợ bị hiểu lầm.
Nhưng rồi, cuối cùng, tớ lại hay rơi vào một trong hai vai: hoặc là người chịu đau, hoặc là người khiến người khác đau.
Và rồi, khi mọi tiếng cười tắt lịm, khi không còn ai bên cạnh, tớ lại quay về với chính mình — lặng lẽ đối thoại với những suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Dù biết rằng đâu đó ngoài kia vẫn có người quan tâm, vẫn có người âm thầm thương tớ... nhưng đôi khi, cảm giác cô đơn vẫn cứ thắng

💬 Nhận xét bài viết