“Tôi đã khổ đau nên tôi có đủ quyền.”
Đó là một lời tuyên bố sắc lạnh, dứt khoát, đầy tự hào của một người từng đi qua địa ngục và quay trở lại — mang theo những chứng tích, những vết sẹo không bao giờ lành, nhưng cũng mang theo một thứ ánh sáng rực rỡ của tự do.
Tôi hiểu được sự thôi thúc ấy. Khi ta từng vỡ vụn, từng gục ngã trong bóng tối, ta thường cảm thấy mình có quyền được yêu thương hơn, được đối xử dịu dàng hơn, được thế giới trả lại điều gì đó tương xứng. Và đôi khi, khổ đau trở thành một thứ “giấy thông hành” để đòi hỏi – đòi một lời xin lỗi, đòi một ai đó phải ở lại, đòi tình yêu không điều kiện.
Nhưng rồi tôi nhận ra — tôi không muốn lấy nỗi đau làm vũ khí.
Tôi không muốn người ta yêu thương tôi vì họ thấy thương hại, hay vì họ sợ làm tổn thương một người vốn đã tổn thương.
Tôi muốn được yêu vì chính tôi — cả khi tôi mạnh mẽ lẫn khi tôi yếu mềm, cả khi tôi tràn ngập ánh sáng lẫn lúc tôi chỉ là một vùng bóng tối.
Tôi đã khổ đau, đúng vậy. Nhưng tôi không cần đặc quyền. Tôi chỉ cần sự chân thành.
Cần một người không bỏ đi khi tôi im lặng.
Cần một bàn tay không buông ra giữa cơn giông.
Cần một ánh mắt không dao động khi nhìn thấy những phần xấu xí nhất của tôi.
Vì thế tôi viết lại câu thơ đó, theo cách riêng của mình:
“Tôi đã khổ đau — không để đòi hỏi, mà để biết trân trọng.
Tôi không cần quyền, tôi cần ai đó ở lại, dù chẳng ai bắt họ phải làm điều đó.”

💬 Nhận xét bài viết